Chương 5: Chương 5

1211 Chữ 22/03/2025

 

Sắc mặt cậu tối sầm lại, giơ tay định lấy điện thoại của cô.

"Khoan đã—"

Địch Nhiên lập tức giơ tay chắn cậu lại, tay còn lại nhanh chóng soạn một dòng trạng thái trên WeChat.

[Anh trai trực ban trước cổng Tam Trung đẹp trai quá, đúng gu tôi luôn.]

Làm bạn với Lý Đông Dương hơn mười năm, lớn lên cùng nhau, ngủ chung một giường, cô thừa biết hắn cũng thường xuyên lén vào trang cá nhân của mình để xem.

Lục Xuyên chứng kiến toàn bộ quá trình, mặt đen đến mức có thể vắt ra mực: "Xoá ngay."

Nhưng Địch Nhiên vẫn trơ trẽn đăng bài ngay trước mặt cậu, lại còn cười tít mắt: "Tôi chơi xong rồi." Cô lắc lắc điện thoại trong tay.

Chính cái động tác đó lại gây ra chuyện lớn. Một giọng nói trầm vang lên ngay sau lưng Lục Xuyên: "Mang điện thoại đến trường trong giờ học? Em lớp nào? Lục Xuyên, đây là học sinh lớp em sao? Sao lại không mặc đồng phục?"

Người vừa lên tiếng là Tôn Diệu Đức, chủ nhiệm khối cấp ba của Tam Trung. Ông ta béo lùn, đầu to tai to, mặt tròn như quả bóng, hai mắt ti hí đến mức gần như không thấy rõ, trông chẳng khác nào một con mèo chiêu tài tròn trĩnh.

Cậu nam sinh thanh tú phía trước lặng lẽ kéo kéo tay áo Địch Nhiên, hạ giọng nhắc nhở: "Thầy Tôn sắp tịch thu điện thoại của cậu rồi đấy."

Quả nhiên, ánh mắt Tôn Diệu Đức khóa chặt lấy chiếc điện thoại trong tay cô: "Lấy ra đây, đừng tưởng giấu ra sau lưng là tôi không thấy. Lục Xuyên, lấy nó lại cho thầy."

Địch Nhiên sững sờ, có chút mơ hồ. "Nghiêm trọng vậy sao?"

Cô thật sự không biết nội quy của Tam Trung lại khắt khe đến vậy.

Lục Xuyên giơ tay ra: "Đưa đây."  

Địch Nhiên thử thăm dò: "Lần này bỏ qua được không? Tôi hứa lần sau không tái phạm." 

"Không có chuyện đó." 

Địch Nhiên nhìn cậu, đôi lông mày xinh xắn của cô cau lại đầy đáng yêu.  

Lục Xuyên nghĩ rằng, có lẽ cô gái này cũng không ngang tàng như vẻ bề ngoài, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước nội quy trường học. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu vừa có suy nghĩ đó–

Cô ngửa cổ, dùng bàn tay trắng nõn kéo cổ áo len xuống, nhét thẳng điện thoại vào trong áo ngực, sau đó nở nụ cười ngọt ngào: "Có bản lĩnh thì cậu lấy đi! Cậu dám không? Dám không?"

Lục Xuyên: "…"

Phòng giáo vụ.

Tôn Diệu Đức yêu cầu Địch Nhiên giao nộp điện thoại, nhưng cô cắn răng, giọng nói chắc nịch: "Em không mang theo điện thoại."

Tôn Diệu Đức: "Em nghĩ tôi mù chắc? Bên trong áo em là cái gì?"

Địch Nhiên thản nhiên phủi phủi chiếc áo khoác ngoài, mặt không đổi sắc: "Không có gì cả."

"Tôi nói là bên trong cơ."

Cô lại kéo kéo chiếc áo len của mình, điềm nhiên đáp: “Cũng không có gì."

Tôn Diệu Đức giơ tay chỉ vào cô, giọng đầy cảnh cáo: "Đừng có mà được nước lấn tới! Trong áo ngực em nhét cái gì?!"

"Trong áo ngực đương nhiên là ngực của em rồi."

Tôn Diệu Đức suýt nữa tức đến thổ huyết, giơ tay định quất cho cô một phát.  

Nhưng Địch Nhiên không ôm đầu né tránh mà lại ôm chặt lấy ngực, kêu lên đầy khoa trương:   "Thầy đang làm gì thế?! Muốn sờ ngực em hả? Biến thái—!"  

Mấy giáo viên khác trong phòng nghe thấy tiếng hét liền quay đầu lại: Thầy Tôn, có chuyện gì vậy?" 

Địch Nhiên nắm ngay cơ hội định lật ngược tình thế, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị Tôn Diệu Đức đè lại, gằn giọng mắng nhỏ: "Con gái con đứa, sao lại mặt dày như vậy?!" 

Cô nhún vai, thái độ lười biếng: "Vậy thì làm sao đây? Thầy đuổi học em được không?."  

Cô ước gì bị đuổi ngay bây giờ. Lịch học “từ bảy giờ sáng đến chín giờ tối”, chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.